Hiệu ứng 0.05%: High đúng cách, Không men vẫn chill
Có bao giờ bồ tự hỏi: Tại sao có những khoảnh khắc ta cảm thấy cực kỳ hứng khởi, tự tin, sáng tạo—nhưng cũng có những ngày ta trầm lặng, mất động lực và thấy mình như bị mắc kẹt?
Có cần một chút men để bật mood lên, hay còn một cách khác để chạm đến trạng thái "high" đúng nghĩa—không say, không mất kiểm soát, mà vẫn tràn đầy năng lượng?
Hôm trước, mình xem Another Round—một bộ phim không chỉ nói về rượu, mà còn về cách con người tìm kiếm sự hưng phấn trong cuộc sống. Bộ phim đặt ra một giả thuyết thú vị: Phải chăng con người sinh ra với nồng độ cồn trong máu thấp hơn 0,05%, và nếu duy trì mức này, ta sẽ sống sáng tạo, tự tin và thư giãn hơn?
Câu chuyện xoay quanh bốn thầy giáo trung học đang mắc kẹt trong vòng lặp nhàm chán của công việc và cuộc sống. Một ngày nọ, họ quyết định thử nghiệm lý thuyết này. Ban đầu, “liều thuốc” mới mang đến những hiệu quả tích cực: họ trở nên tràn đầy cảm hứng, công việc giảng dạy suôn sẻ hơn, cuộc sống cũng bớt tẻ nhạt. Nhưng như mọi thứ khi vượt quá giới hạn, sự phấn khích ban đầu nhanh chóng biến thành mất kiểm soát, kéo theo những hệ lụy nghiêm trọng.
Mình không nghĩ bộ phim đang cổ súy cho rượu bia. Điều Another Round thực sự muốn nói có lẽ là: Chúng ta có thể tìm thấy trạng thái hưng phấn ấy mà không cần đến chất kích thích không?
Sự tự tin, sáng tạo, niềm vui—phải chăng đó là thứ có thể đánh thức từ chính bên trong ta, thay vì chờ đợi một chút men làm bệ đỡ?
Khi làm việc gì, hãy “điên” theo nó một chút
Có một câu nói rất hay:
"Bạn không thể tạo ra điều gì vĩ đại nếu lúc nào cũng tỉnh táo và rập khuôn."
Nhưng cái gọi là “điên” ở đây không phải là sự bốc đồng, mà là sự đắm chìm trọn vẹn vào những gì mình đang làm—tới mức quên cả thời gian, bỏ qua sự do dự, và để cảm xúc dẫn lối.
Bồ có để ý rằng những nghệ sĩ xuất sắc, những nhà phát minh vĩ đại, hay bất kỳ ai làm nên điều đặc biệt, đều có một chút “điên” trong họ không? Họ không chỉ làm vì trách nhiệm, mà vì một niềm đam mê mãnh liệt, gần như ám ảnh. Họ có thể dốc hết tâm trí, quên ăn, quên ngủ, thậm chí phá vỡ quy tắc thông thường để tạo ra điều gì đó thực sự độc nhất.
Mình nhớ có những đêm cặm cụi viết, đến lúc ngẩng lên mới nhận ra trời đã sáng. Nhưng kỳ lạ là, mình không thấy mệt. Có những ngày code quên cả giờ giấc, khi nhìn lại thì mọi thứ đã chạy mượt mà, và cảm giác đó sướng hơn bất kỳ phần thưởng nào.
Trạng thái đó, các nhà tâm lý học gọi là flow—khi ta đạt đến sự tập trung và hứng khởi cao nhất, nơi mà công việc không còn là nghĩa vụ, mà trở thành niềm vui thuần khiết. Khi bồ chạm vào flow, không còn có gì gọi là khó khăn hay gượng ép nữa—mọi thứ tự nhiên tuôn trào, và bồ cảm thấy mình đang làm đúng thứ mà mình sinh ra để làm.
- Người nhảy đẹp nhất không phải là người thuộc từng bước nhảy, mà là người dám để cơ thể hòa theo nhạc.
- Người viết hay nhất không phải là người trau chuốt từng câu chữ, mà là người dám để dòng suy nghĩ tuôn trào.
- Người làm việc hiệu quả nhất không phải là người cẩn thận đến mức sợ sai, mà là người dám thử, dám sáng tạo, dám “điên” theo chính những gì mình đang làm.
Nhưng… nếu cứ mãi chạy theo sự hưng phấn mà không biết khi nào cần dừng lại, ta có thể kiệt sức.
Vậy nên, bên cạnh sự đam mê, ta cũng cần biết cách thả lỏng.
Thả lỏng một chút, sống nhiều hơn
Cuộc sống đôi khi giống như một đường đua, nơi ai cũng vội vã tiến về phía trước. Nhưng liệu có bao giờ bồ tự hỏi: Mình có thực sự cần phải chạy nhanh đến thế không?
Chúng ta luôn nghĩ rằng phải nỗ lực không ngừng, phải làm tốt hơn nữa, phải đạt được cái này, cái kia. Nhưng nếu cứ căng như dây đàn, đến một lúc nào đó, nó cũng sẽ đứt thôi.
Thả lỏng một chút không có nghĩa là buông xuôi, mà là cho phép bản thân tận hưởng khoảnh khắc hiện tại mà không cần gồng mình lên quá mức.
- Đó có thể là một buổi sáng dậy muộn hơn một chút, không cần vội vàng.
- Đó có thể là khoảnh khắc ngồi nhâm nhi ly cà phê, lặng nghe một bài nhạc hay mà không nghĩ ngợi gì.
- Đó có thể là một lần cho phép bản thân sai, để rồi cười xoà và bước tiếp.
Trong Another Round, các nhân vật tìm đến rượu không chỉ vì muốn “high”, mà vì họ muốn thoát khỏi sự gò bó của cuộc sống. Nhưng mình nghĩ, bồ không cần một chút men để có thể nhẹ nhàng hơn với bản thân.
Chúng ta có thể học cách sống chậm lại, tận hưởng những điều nhỏ bé, và bớt lo lắng về những điều chưa tới. Đôi khi, sống nhiều hơn không có nghĩa là làm nhiều hơn, mà là cảm nhận nhiều hơn.
Hạnh phúc không phải là đích đến xa vời, mà nằm trong những khoảnh khắc ta dám thả lỏng và thật sự tận hưởng chính mình.
Vì cuộc sống, giống như một ly rượu ngon, không phải để uống vội vàng, mà để nhấp từng ngụm, chậm rãi cảm nhận.
Tóm lại
Bốn thầy giáo trong Another Round không thực sự tìm kiếm rượu, mà tìm kiếm một phiên bản sống động hơn của chính họ—một cuộc sống có nhiều hứng khởi, cảm xúc và sự tự do hơn.
Và có lẽ, điều họ khao khát không nằm trong những chai rượu, mà ở cách họ chọn sống.
🔥 Nếu đã làm gì, hãy “điên” theo nó một chút. Đắm mình trong công việc, cháy hết mình với đam mê, tận hưởng khoảnh khắc mà không bị nỗi sợ cản bước. Vì chỉ khi ta dám hết mình, mọi thứ mới có cơ hội trở nên tuyệt vời.
🌿 Nhưng đồng thời, cũng học cách thả lỏng. Đừng siết bản thân quá chặt. Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một cuộc đua. Đôi khi, chỉ cần dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, và để lòng mình thư thái hơn.
✨ Và trạng thái "0,05%" tuyệt nhất không đến từ một ly rượu, mà từ chính cách bồ tận hưởng cuộc sống này.
Bởi vì có khi, sống trọn vẹn không phải là chạy thật nhanh, mà là biết khi nào cần bước chậm lại. 💙
Tags: #mindset #life #movie
Bạn phải đăng nhập để bình luận.