Cái bóng của dao nhỏ, đôi khi dài hơn cả thanh kiếm.
📌Trước khi đọc tiếp, bồ thử coi lại trận này thử – Zoro và Mihawk. Biết đâu lần này, mình sẽ thấy một điều khác.
Hôm trước, mình vô tình coi lại trận đầu tiên giữa Zoro và Mihawk trong One Piece.
Không hiểu sao coi tới đâu, trong đầu cứ lặng đi một chút tới đó.
Bồ còn nhớ trận đó không?
Zoro – một kiếm sĩ trẻ, máu lửa, gồng mình với ba thanh kiếm.
Còn Mihawk – người điềm tĩnh, chẳng cần chiêu trò, chỉ dùng… một con dao nhỏ gọt trái cây.
Vậy mà Mihawk vẫn thắng. Nhẹ nhàng. Dứt khoát.
Lúc đó, mình chợt thấy – đây đâu chỉ là một trận đấu.
Nó như một lời nhắc: sức mạnh thật sự không nằm ở hình thức.
Và nội lực… mới là thứ không thể xem thường.
Trong đời sống, mình và bồ cũng hay mang theo “ba thanh kiếm” của riêng mình:
Điểm số, bằng cấp, kỹ năng, danh hiệu – và đôi khi, cả khả năng... “thuận lòng sếp”.
Cái gì cũng cần.
Nhưng đôi lúc, bồ có thấy vậy không:
Càng mang nhiều, mình lại càng thấy trống?
Càng cố chứng minh, lại càng mỏi mệt?
Bồ có bao giờ tự hỏi:
“Rốt cuộc, tất cả những thứ đó… có thật sự nói lên con người mình?”
Hay chỉ là cái vỏ – để mình không phải nhìn vào những khoảng trống bên trong?
Zoro – ba thanh kiếm, chiến hết mình.
Nhưng trước một người có nội lực thật sự – vẫn không thể thắng.
Bởi đôi khi, chỉ một con dao nhỏ – nếu đặt đúng tay – cũng đủ làm thay đổi cả cục diện.
Từ trận đó, mình nghĩ hoài về chuyện rèn nội lực.
Không cần phô trương. Không cần quá nhiều chiêu trò.
Chỉ cần mỗi ngày – hiểu mình hơn một chút, vững vàng hơn một chút.
Nội lực không đến trong một đêm.
Nó đến từ những điều rất nhỏ:
Từ một sáng dậy sớm không snooze báo thức.
Từ một lần nhịn, không cãi cho bằng được.
Từ một khoảnh khắc chọn tha thứ – không phải vì ai xứng đáng, mà vì mình muốn nhẹ lòng.
Và từ những lúc mình dừng lại –
Không còn chạy đua với ai,
mà bắt đầu bước thật chậm…
về phía chính mình.
Mình nhớ có câu trong Kim Dung: “Vô chiêu thắng hữu chiêu.”
Càng đọc, càng thấm.
Khi lòng mình tĩnh – lời cũng nhẹ như sương.
Khi gốc rễ chắc – gió lớn cũng không lay.
Khi hiểu mình đủ – một bước nhỏ cũng mở ra điều lớn lao.
Mạng xã hội mỗi ngày vẫn ngập tràn hình ảnh của những người “thành công sớm”,
tuổi trẻ rực rỡ, bảng thành tích dài như sớ Táo Quân.
Nhưng mà… mỗi người một nhịp.
Có người chín sớm. Có người âm thầm nở hoa sau mười mùa lặng gió.
Bồ cứ từ tốn.
Mỗi ngày một chút thôi.
Hiểu mình.
Chăm mình.
Rèn mình.
Rồi sẽ có lúc… dao nhỏ cũng chẻ được sóng lớn.
Và ánh sáng – sẽ tự tìm tới những ai đủ kiên trì trong yên lặng.
Giống như trăng vậy.
Không ồn ào. Nhưng ai cũng phải ngước nhìn.
Tags: #mindset
Bạn phải đăng nhập để bình luận.