Để được tái sinh, ta phải chạm đáy trước đã.
Bồ tin vào điều gì? Bồ sẽ trở thành ai?
Khi còn nhỏ, ta sinh ra với đôi mắt hồn nhiên, với tâm hồn tràn đầy háo hức. Thế giới này rộng lớn và ta muốn khám phá tất cả. Ta chạy nhảy, vấp ngã, đứng lên, và cười rạng rỡ. Khi được hỏi: "Lớn lên con muốn làm gì?"—ta đã trả lời bằng tất cả niềm tin:
"Con muốn bay lên vũ trụ!"
"Con muốn làm siêu nhân!"
"Con muốn thay đổi thế giới!"
Vậy mà bây giờ, khi đã lớn lên, khi đã trải qua bao nhiêu thử thách, bồ có còn nhớ giấc mơ ngày ấy không? Hay nó đã bị cuộc sống này nghiền nát từ lâu?
Áp lực học hành. Áp lực công việc. Áp lực cơm áo gạo tiền. Những ánh mắt mong chờ từ gia đình, những lời so sánh vô tình từ xã hội. Dần dần, ta không còn là ta nữa. Ta kiệt sức. Ta mỏi mệt. Ta đánh mất chính mình.
Điều đáng sợ nhất không phải là thất bại
Mà là chính bồ đang bóp nghẹt niềm tin của bản thân.
Không phải những thử thách ngoài kia. Không phải những kẻ chê bai hay coi thường bồ. Mà là chính bồ, với những nỗi sợ, hoài nghi và áp lực vô hình.
Tại sao ta bám víu vào những điều hủy hoại mình?
Khi con người ta mất phương hướng, họ sẽ bám vào bất cứ thứ gì có thể khiến họ tạm quên đi thực tại.
Có người lao đầu vào công việc, tự nhủ rằng chỉ cần kiếm đủ tiền, mọi thứ sẽ ổn. Có người vùi mình vào game, vào những bộ phim, vào mạng xã hội, để trốn tránh cảm giác cô đơn. Có người đắm chìm trong một mối quan hệ độc hại, chấp nhận tổn thương, chỉ vì sợ phải đối diện với chính mình.
Ta cứ thế nắm chặt những thứ ấy, nghĩ rằng chúng sẽ cứu ta. Nhưng càng bám víu, ta càng kiệt sức. Giống như một người đang chìm giữa đại dương, hoảng loạn vùng vẫy mà không nhận ra rằng chính sự chống cự ấy đang khiến ta dần ngạt thở.
Ngừng vùng vẫy. Hãy để bản thân chìm xuống.
Có một bài kiểm tra khắc nghiệt của lính hải quân Hoa Kỳ. Người ta trói tay, trói chân các chiến sĩ, rồi thả họ xuống nước.
Bồ thử tưởng tượng đi—cơ thể dần chìm xuống, hơi thở cạn kiệt, bản năng kêu gào phải vùng vẫy. Nhưng càng hoảng loạn, càng giãy giụa, bồ sẽ càng nhanh chóng kiệt sức và thất bại.
Cách duy nhất để sống sót là buông bỏ.
Hãy để bản thân chìm xuống. Hãy thả lỏng. Khi chạm đáy hồ, bồ sẽ có điểm tựa để bật lên. Khi ngoi lên mặt nước, bồ sẽ có vài giây để hít thở. Rồi lại chìm xuống, lại bật lên.
Đó là cách để bồ vượt qua bài kiểm tra. Và đó cũng là cách để bồ vượt qua cuộc đời này.
Buông bỏ không phải là bỏ cuộc. Buông bỏ là để tự do.
Hãy dám chạm đáy để tìm lại chính mình. Một cái cây muốn vươn tới thiên đường, rễ của nó phải cắm sâu xuống địa ngục. Không có con đường vinh quang nào mà không trải qua đau đớn. Nếu bồ không phải là đứa trẻ được yêu thích, hãy cứ để điều đó xảy ra. Nếu bồ đã từng thất bại, hãy để mình ngã xuống. Nếu bồ đã từng đánh mất niềm tin, hãy chấp nhận nó. Vì chạm đáy không phải là tận cùng.
Đó là nơi để lấy đà bật lên.
Nơi ta tìm ra điểm tựa mới.
Để bắt đầu lại một lần nữa, mạnh mẽ, kiên cường và khôn ngoan hơn.
Hãy buông bỏ đi những gánh nặng. Hãy để mọi thứ chạm đáy. Rồi bồ sẽ trở lại, với đôi mắt rực lửa, với trái tim sục sôi.
Và khi đó, bồ sẽ đứng trước thế giới này và nói rằng:
"Tôi chưa hề bỏ cuộc với chính bản thân mình!"
Bởi vì tôi không gục ngã.
Tôi chỉ đang lấy đà để bật lên.
______
P/S: Gửi bồ một phân cảnh cực kỳ truyền cảm hứng từ The Dark Knight Rises – nơi Batman buông bỏ nỗi sợ hãi, vượt qua giới hạn để leo ra khỏi hố sâu và tái sinh.
Tags: #mindset
Bạn phải đăng nhập để bình luận.