FIGHT CLUB
CHƯƠNG 1
(Lưu ý: Bản dịch này chỉ phục vụ mục đích học tập và trao đổi sở thích, không nhằm mục đích thương mại. Mọi quyền sở hữu trí tuệ thuộc về tác giả Chuck Palahniuk và nhà xuất bản gốc.)
______
Tyler kiếm cho tôi một chân bồi bàn. Rồi dí súng thẳng vào mồm tôi.
“Muốn bất tử, mày phải chết trước.”
Đã từ lâu, tôi và Tyler như hình với bóng. Ai cũng hỏi:
“Mày có biết Tyler Durden không?”
Nòng súng dí sát cổ họng. Tyler nói: “Chúng ta sẽ không chết.”
Tôi cảm nhận lỗ giảm thanh trên nòng bằng đầu lưỡi. Phát súng ồn vì khí bung. Viên đạn bay vượt âm thanh. Muốn súng im? Khoan lỗ. Thật nhiều lỗ. Cho khí đi ra. Làm viên đạn chậm lại.
Khoan sai, súng nổ tan tay bạn.
“Đây đâu phải chết thật,” Tyler bảo. “Chúng ta sẽ thành huyền thoại. Chẳng bao giờ già.”
Tôi liếm nòng súng, đẩy vào má: “Tyler, mày tính làm ma cà rồng hả?”
Tòa nhà chúng tôi đứng sẽ sập sau 10 phút. Lấy axit nitric đặc 98%, trộn với gấp ba lần axit sunfuric. Làm trong bồn nước đá. Nhỏ glycerin từng giọt bằng ống nhỏ mắt. Xong, bạn có nitroglycerin.
Tôi biết điều đó vì Tyler biết.
Trộn nitro với mùn gỗ, bạn có thuốc nổ dẻo ngon lành. Có người dùng bông gòn, thêm muối Epsom để làm sunfat – cũng ổn. Vài kẻ thử paraffin với nitro? Tôi thử rồi, chả bao giờ ngon.
Vậy là tôi cùng Tyler đứng trên nóc tòa nhà Parker-Morris, súng dí vào mồm tôi. Tiếng kính vỡ đâu đó. Nhìn qua mái nhà. Trời đầy mây, dù ở tít trên cao. Đây là tòa nhà cao nhất thế giới. Gió lạnh buốt. Lặng như tờ. Lên đây, bạn thấy mình như lũ khỉ máy. Bạn làm cái việc cỏn con được dạy.
Kéo cần.
Nhấn nút.
Chẳng hiểu mẹ gì. Rồi bạn chết.
Ở tầng 191, bạn nhìn xuống mái nhà. Đám người dưới phố lốm đốm như tấm thảm, đứng ngước lên. Tiếng kính vỡ ngay dưới chân. Một ô kính nổ tung. Rồi một tủ hồ sơ màu đen to như tủ lạnh lao ra. Ngay dưới tôi, một tủ sáu ngăn rơi khỏi vách tòa nhà. Quay chầm chậm. Nhỏ dần. Biến mất trong đám đông.
Đâu đó trong 191 tầng bên dưới, lũ khỉ máy thuộc Ủy ban Phá Hoại dự án Mayhem đang tung hoành, đập nát mọi dấu vết lịch sử.
Người ta nói, bạn luôn giết người mà bạn yêu. Nhưng nhìn đi, chuyện đó cũng xảy ra ngược lại.
Với súng dí trong mồm, nòng kẹt giữa hàm răng, bạn chỉ có thể nói ú ớ.
Còn đúng mười phút.
Một ô kính nữa nổ tung. Mảnh vỡ bắn ra, lấp lánh như bầy bồ câu vỡ tổ. Rồi một bàn gỗ tối màu, bị Ủy ban Phá Hoại đẩy, nhô dần từng tấc khỏi hông tòa nhà. Nó nghiêng. Trượt. Lộn nhào như một vật thể bay kỳ diệu, mất hút trong đám đông.
Tòa Parker-Morris sẽ sập trong chín phút. Lấy đủ chất nổ dẻo, quấn quanh cột móng, bạn có thể đánh sập bất kỳ tòa nhà nào. Nhưng phải nén chặt bằng bao cát, để vụ nổ dội vào cột, không lan ra bãi xe quanh đó.
Chuyện này thì chẳng trường lớp nào dạy bạn cả.
Có ba cách làm một quả napalm: Một, trộn xăng với nước cam đông đặc, ngang nhau. Hai, xăng với cola không đường, cũng ngang nhau. Ba, hòa vụn cát vệ sinh mèo vào xăng đến khi đặc quánh.
Hỏi tôi cách làm khí độc thần kinh. Hay mấy vụ cho xe nổ tung? Nghe chán!
Chín phút.
Tòa Parker-Morris sẽ sập, cả 191 tầng, chậm như cây ngã trong rừng. Rầm. Bạn có thể đánh sập bất cứ thứ gì. Kỳ lạ thật, chỗ chúng tôi đứng rồi sẽ chỉ là một điểm trên trời.
Tôi cùng Tyler ngay rìa mái nhà, súng dí vào mồm tôi. Tôi tự hỏi: Khẩu súng này sạch cỡ nào?
Chúng tôi quên béng vụ Tyler tính bắn tôi rồi tự sát, mải nhìn một tủ hồ sơ nữa trượt ra khỏi tòa nhà. Ngăn kéo bung giữa không trung, giấy trắng cuốn theo gió, bay tứ tung.
Tám phút.
Khói tuôn từ mấy ô kính vỡ. Đội phá dỡ sẽ kích hoạt khối nổ chính trong tám phút. Khối nổ chính kích khối nền, cột móng sụp, và loạt ảnh tòa Parker-Morris sẽ vào sách sử.
Một chuỗi năm tấm hình. Tấm đầu, tòa nhà còn đứng. Tấm hai, nghiêng tám mươi độ. Tấm ba, bảy mươi độ. Tấm bốn, khung sườn rạn, tháp cong nhẹ ở góc bốn lăm. Tấm cuối, cả 191 tầng sập xuống bảo tàng quốc gia – mục tiêu thật sự của Tyler.
“Đây là thế giới của chúng ta, từ giờ là của chúng ta,” Tyler bảo. “Mấy lão cổ lỗ kia chết hết rồi.”
Biết trước mọi chuyện thành thế này, tôi đã chẳng chết quách cho xong.
Bảy phút.
Trên nóc Parker-Morris, súng vẫn dí trong mồm. Bàn ghế, tủ hồ sơ, máy tính rơi như thiên thạch xuống đám đông. Khói phun từ cửa sổ vỡ. Cách ba dãy phố, đội phá dỡ đang dán mắt vào đồng hồ. Tôi biết hết mọi chuyện này: súng, hỗn loạn, vụ nổ - tất cả thực ra là vì Marla Singer.
Sáu phút.
Có vụ tình tay ba lộn xộn ở đây. Tôi muốn Tyler. Tyler muốn Marla. Marla muốn tôi.
Tôi chán Marla. Tyler cũng chẳng cần tôi nữa. Đây khỏi phải chuyện yêu thương gì. Đây là chuyện sở hữu, như giằng co món hàng.
Không có Marla, Tyler chẳng có gì.
Năm phút.
Có lẽ chúng tôi thành huyền thoại thật, có khi không. “Không,” tôi nói. Nhưng khoan đã.
Nếu chẳng ai viết kinh phúc âm, Chúa Jesus giờ ở đâu?
Bốn phút.
Tôi đẩy nòng súng vào má, khều: “Huyền thoại hả, Tyler? Tao cho mày thành huyền thoại.”
Tôi ở đây từ đầu. Tôi nhớ hết mọi chuyện.
Còn ba phút.
______
Từ vựng của bài: https://quiet-car-51b.notion.site/D-ch-ti-u-thuy-t-Fight-Club-Tr-chi-u-topic-233b90dab39280f49878e1b85cd41b52
Tags #FightClub #ChuckPalahniuk #Book
Bạn phải đăng nhập để bình luận.