Ngôi nhà gỗ trên đồi

Căn nhà gỗ ấy nép mình bên một sườn đồi, sau lưng là rặng núi xanh, trước mặt là cánh đồng rộng lớn. Hàng rào là những bụi cây, bụi hoa đổi sắc theo mùa.

Lối đi trải những viên gạch tròn mài dẹt, đặt trên thảm cỏ cắt tỉa gọn. Những viên đá sỏi trắng nằm dưới gốc cây nhỏ - khi mưa xuống, vang lên những âm thanh lách tách dễ chịu.

Một khu vườn nhỏ có đủ cây gia vị, rau, củ, trái ngọt. Có nho để làm rượu, nha đam làm xà bông. Vài luống bắp, khoai – cho những chiếc bánh thơm lừng trong bếp lò.

Nấu những món mà mình thích, từ những sản vật tự tay vun trồng. Một ổ bánh mì giòn, ly cà phê sớm, hay ấm trà mật ong nóng hổi... Con người, hóa ra, không cần ăn quá nhiều.

Một chú mèo nhỏ, chú chó, bác bò hiền, vài cô vịt cùng đàn gà. Cho chúng cuộc sống ấm áp, dễ thương. Để được tự do dạo bước trên đồng, vui vầy bên đốm lửa trại đêm. Động vật – chúng cũng có linh tính riêng mình.

Chiếc xe đạp để rong chơi trên lối nhỏ, thăm những người hàng xóm. Biếu họ chiếc bánh nóng hổi vừa ra lò, hay mấy trái cây vườn mình rửa sạch. Chiếc máy ảnh đeo trên cổ, mỏi thì cất vào túi vải. Giữ lại những khoảnh khắc mình yêu thích.

Căn nhà gỗ trên đồi. Chơi vơi, xa cách – mà an yên, nhẹ nhàng. Hòa cùng cây cỏ, chan hòa với muông thú. Ngửi hương dịu ngọt của đóa hoa vừa hé. Cảm cái mát lành của đất ướt dưới chân sau mưa. Đọc sách bên chú mèo nhỏ, tay vuốt bộ lông mềm. Ăn uống thanh đạm. Và tâm tình... với chính mình.

Còn điều gì mong muốn hơn được, nhỉ?

Bạn phải đăng nhập để bình luận.